Tần Hi Á ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, nhìn bộ dạng rất không ổn.
"Hi Á!" Tiêu Hàn vội vàng ôm lấy cô: "Em sao vậy?"
"Cô Tần vừa ngã một cái." Vệ sĩ sợ sệt nói: "Hình như bị động thai, vẫn luôn nói đau bụng."
"Mấy người làm việc thế nào vậy? Nhiều người như thế mà không bảo vệ cô ấy tốt sao?" Tiêu Hàn tức giận quát chói tai.
"Anh còn trách người khác, đều tại anh…" Tần Hi Á yếu ớt che bụng.
"Thật xin lỗi, đều tại anh không tốt." Tiêu Hàn vô cùng áy náy: "Sau này anh không bao giờ chọc em tức giận nữa."
"Các người gọi xe cứu thương chưa?" Lam Thiên Vũ lo lắng hỏi.
"Vừa gọi rồi nhưng không thấy tới." Giám đốc nhà hàng nói.
"Anh đưa em đi bệnh viện." Trong lòng Tiêu Hàn nóng như lửa đốt ôm Tần Hi Á lên xe.
Lam Thiên Vũ vội vàng lái xe đi theo, trong lòng vô cùng lo lắng, nếu đứa nhỏ trong bụng Tần Hi Á xảy ra chuyện gì, cô sẽ tự trách mình.
...