"Chú Thẩm, chú vất vả vì mẹ cháu như thế, bây giờ chú còn phải lo lắng cho chuyện của chúng cháu, cháu thật sự rất biết ơn chú." Trong lòng Lam Thiên Vũ cảm kích.
"Đều là người một nhà, các cháu không cần khách khí với chú." Thẩm Tang Hải mỉm cười nói: "Thời gian không còn sớm, hai cháu về đi, sức khỏe ông cụ Dạ còn yếu, hai đứa phải thường xuyên ở bên ông cụ. Hôm nào mẹ cháu khỏe hơn, người một nhà chúng ta sẽ đến thăm ông cụ."
"Vâng ạ." Dạ Diễm gật đầu: "Vậy chúng cháu đi trước, cuối tuần chúng cháu lại đến."
"Ừ, để chú tiễn hai đứa ra ngoài, nhân tiện xuống xem mẹ cháu thế nào." Thẩm Tang Hải đứng lên.
Ba người cùng nhau đi ra khỏi phòng làm việc, đúng lúc này, điện thoại di động của Thẩm Tang Hải bỗng nhiên đổ chuông, ông nghe máy, sắc mặt ông đột nhiên thay đổi: "Cái gì? Đang yên đang lành sao lại trầm cảm?"
Dạ Diễm và Lam Thiên Vũ dừng bước, chờ Thẩm Tang Hải nghe xong điện thoại.