Sau khi ăn sáng xong, mọi người cùng nhau đi đến vườn hoa để phơi nắng.
Lôi Liệt dìu Lãnh Nhược Băng, ân cần hỏi: "Mẹ, rốt cuộc mẹ sao thế? Mẹ gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, giống như đã trải qua một cơn bệnh nặng. Trước đó mẹ qua Pháp du lịch, mỗi lần con gọi điện thoại cho mẹ đều là chú Thẩm nghe máy, mẹ không nghe một cuộc điện thoại nào của con, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Mọi chuyện đều đã qua rồi, hiện tại không phải mẹ rất khỏe mạnh hay sao?" Lãnh Nhược Băng tránh nặng tìm nhẹ nói: "Lôi Liệt, con và cô gái Phỉ Nhi kia là như thế nào? Có thời gian thì con dẫn cô bé đó tới nhà ăn cơm, mọi người chính thức làm quen."
"Haizz, con đang hỏi về sức khỏe của mẹ, mẹ lại chuyển chủ đề." Lôi Liệt lo lắng hỏi: "Rốt cuộc mẹ có coi con là con trai không? Sao chuyện gì mẹ cũng đều giấu con vậy? Chỉ nói với Thiên Vũ và Dạ Diễm biết."
"Chậc, chậc, chậc, anh ghen đó à." Lam Thiên Vũ mím môi, khẽ cười.