Có lẽ là đã quá lâu không gặp nhau, Dạ Diễm chứa đựng rất nhiều lửa tình, đêm nay toàn bộ đều phóng thích ra.
Hai người không ngủ suốt cả đêm, lúc hừng đông, Dạ Diễm còn quấn lấy Lam Thiên Vũ hoan ái, Lam Thiên Vũ mệt mỏi không chịu nổi, cuối cùng cứ như vậy ngủ thiếp đi.
"Người phụ nữ ngu ngốc, như vậy cũng có thể ngủ."
Dạ Diễm bất đắc dĩ lật xuống khỏi người cô, vốn định nghỉ ngơi, thế nhưng là đói đến đau dạ dày, đứng dậy tắm rửa một cái, ra ngoài tìm chút gì đó để ăn, lúc chuẩn bị trở về phòng đi ngủ bỗng nhiên nghĩ đến câu nói của Triệu Quân buổi tối, trong lòng của anh không khỏi cảm thấy có chút nghi ngờ, thế là gọi Triệu Quân vào thư phòng.
"Cậu chủ, cậu không ngủ cả đêm rồi, làm sao không cố gắng nghỉ ngơi một chút?" Triệu Quân ân cần hỏi.
"Làm sao cậu biết tôi cả đêm không ngủ?" Dạ Diễm buồn cười nhìn anh ta.
"Ây." Mặt Triệu Quân lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó xử.