Bầu không khí trở nên vô cùng cứng ngắc, hai người cúi đầu ngồi đó, ai cũng mang tâm sự riêng của mình nên đều không nói lời nào.
Từ sau khi nhìn thấy bọn họ qua gương, trong lòng Triệu Quân cực kỳ lo lắng, anh ta muốn khuyên bọn họ một vài lời, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Một hồi lâu sau, Dạ Diễm rốt cục cũng mở miệng nói chuyện: "Em có chuyện gì giấu giếm anh không?"
"Em. . ." Trong lòng Lam Thiên Vũ vô cùng bối rối, cô sợ nói ra chân tướng thì anh sẽ khó chịu, sẽ tự trách, nhưng cô biết, nếu như cô không nói ra thì anh nhất định sẽ hiểu lầm.
Nghĩ tới đây, Lam Thiên Vũ nhẹ nhàng nói: "Chờ trở về rồi, em sẽ từ từ giải thích với anh."
"Được, về nhà rồi nói."
Dạ Diễm gạt ra một nụ cười cứng ngắc, giọng nói cũng có chút không bình thường, anh sợ chân tướng quá tàn nhẫn, nếu như Lam Thiên Vũ thật sự vì cứu anh mà hy sinh cái gì đó, suốt đời này anh cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.