"Tốt quá rồi, cảm ơn anh!" Lam Thiên Vũ vui mừng như điên.
"Cám ơn người anh em!" Dạ Diễm cảm kích nhìn Lôi Liệt, "Lần này nếu không nhờ có cậu, tôi cũng sẽ không vượt qua của ải này nhanh như vậy."
"Cũng không còn cách nào khác, ai biểu cậu là em rể của tôi chứ." Lôi Liệt cười gian xảo, "Sau này cậu không thể gọi thẳng họ tên của tôi nữa đâu, phải kêu là anh hai đó."
" Ắc.. " Dạ Diễm sững sờ, "Nhưng cậu bé tuổi hơn tôi mà."
"Đúng là nhỏ hơn một chút." Lôi Liệt nhún vai, dùng thái độ đương nhiên nói, "Vậy thì sao? Chỉ cần tôi lớn hơn Thiên Vũ thì cậu cũng phải kêu tôi bằng anh giống em ấy."
"Không thích." Lam Thiên Vũ oán trách nói, "Em kêu anh bằng Lôi Liệt quen rồi."
"Em có thể kêu bằng tên nhưng cậu ta nhất định phải kêu anh bằng anh." Lôi Liệt chỉ Dạ Diễm, "Con người cơ hội này không thể tham lam như vậy."
"Giữ lại sau này kêu đi, bây giờ đi đến buổi họp báo đã." Dạ Diễm kéo Lam Thiên Vũ bỏ chạy.