Tần Tường kích động nắm chiếc chăn ——
"Hàn Tú Thành… Tên súc sinh kia…Đẩy tôi… Từ trên lầu… Xuống dưới, còn nắm lấy… Đầu tôi… Đập vào tường, lúc đó… Nó nói… Sự thật, tất cả… Đều do nó… Làm ra, một dao… Của Dạ Diễm… thật sự… Không đủ để… Nguy hiểm đến tính mạng, là Hàn Tú Thành… Phái Yamamoto… Cải trang thành… Bác sĩ… Lén vào phòng bệnh, tiêm cho… Vợ tôi... Một mũi, hại chết… Bà ấy…"
"Thì ra là như vậy!!!" Cảnh sát trưởng Halley cảm thấy khiếp sợ: "Cậu chủ Lôi và bà Dạ suy đoán chuyện này, tôi cũng không dám tin."
"Cha, đã như vậy thì người hãy ra tòa làm chứng cho Dạ Diễm đi, tuy rằng anh ấy có tội nhưng cũng không hại chết mẹ, chúng ta không thể để anh ấy chịu oan ức, huống chi Lam Thiên Vũ và Lôi Liệt đã giúp chúng ta nhiều như vậy, coi như là trả ơn bọn họ." Tần Hi Á khuyên nhủ.
Tiêu Hàn nhìn Tần Tường, từ đầu đến cuối không nói một lời, anh biết lúc này mình không tiện để nói chuyện.