Lam Thiên Vũ ngây ra như phỗng, trong lòng bối rối.
Cô biết bá tước Louis không nói dối, có lẽ anh ta đoán trước được là vì ôm một loại tâm lý may mắn, phát triển thuận theo tự nhiên, nếu cô sơ suất, như vậy, anh ta có thêm một cơ hội, đó là ý trời; nếu vừa rồi cô hiêu được, thuận theo anh ta, nói dối, lựa chọn kia sẽ không còn, anh ta tuy rằng sẽ thấy mất mát, nhưng sẽ không ép buộc cô. . . . . .
Vừa rồi anh ta đúng là nhắc nhở cô, một lần lại một lần ra hiệu cho cô, nhưng cô không nghe, nhất định phải nói rõ mối quan hệ của bọn họ.
Bởi cô không muốn có lỗi với Dạ Diễm, dù là một chút hiểu lầm cũng không muốn.
Nhưng hiện tại, chỉ sợ cô phải thật sự xin lỗi Dạ Diễm, nếu bây giờ cô không phối hợp, không cúi đầu, cô sẽ mất đi cơ hội cuối cùng.
"Thẩm phán Dome đã lên xe." Bá tước Louis nhắc nhở, "Em không có thừa thời gian lo lắng, đây là lựa chọn của chính em, tôi sẽ không ép buộc em, tự em lo liệu đi."