Lam Thiên Vũ xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn bọn họ, ngồi tại chỗ như bị kim châm.
Bá tước Louis nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, cô mở mắt nhìn anh ta, anh ta giơ lên ly rượu, ra hiệu cho cô, cô lập tức hiểu được, vội vàng bưng ly rượu, tha thiết nói: "Thẩm phán Dome, chúng tôi kính ngài một ly."
"Được được." Thẩm phán Dome thu tay, bưng lên ly rượu cạn với Lam Thiên Vũ, cũng chạm ly với bá tước Louis, vui sướng nói, "Bá tước Louis sắp xếp thật chu đáo!"
"Ngài thích là tốt rồi, đây cũng là tấm lòng của cô Lam." Bá tước Louis mỉm cười, chân dưới bàn nhẹ huých Lam Thiên Vũ.
Lam Thiên Vũ vội vàng nói: "Đúng vậy, chỉ cần ngài thẩm phấn vui là tốt rồi."
Lam Thiên Vũ nói lời trái lương tâm, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái, thật ra sao cô có thể dùng phương pháp như vậy, cô cảm thấy điều này thật sỉ nhục phụ nữ, nhưng xã hội chính là vậy, đôi khi phải làm một số chuyện không từ thủ đoạn, nếu không không thể đạt được mục đích.