Lam Thiên Vũ rất sốc khi nghe kể về mọi chuyện đêm hôm qua. Đêm qua, đồ lót của cô bị rách và có nhiều vết hằn trên người. Bác sĩ đã thông báo với cảnh sát rằng cô đã bị cưỡng hiếp ...
"Cái gì? Cậu hiến trinh tiết của mình ư?" Đôi mắt của Kiều Tinh mở to vẻ ngạc nhiên, "Lam Thiên Vũ, cậu ..."
"May mắn thay ...tôi không phải là người cuối cùng." Lôi Liệt chua chát nói: "Người ta nói rằng nó chỉ bị xiềng xích, chưa mạnh mẽ, nếu nó mạnh, cô ..."
Lam Thiên Vũ trừng mắt nhìn anh, Lôi Liệt vẻ hơi tức giận, anh bĩu môi và không nói gì thêm.
"Thiên Vũ, là ai đã cưỡng hiếp cậu? Đạo tặc à?" Kiều Tinh tò mò hỏi.
Lam Thiên Vũ nhắm mắt làm ngơ, cô không muốn nói chuyện, nhưng trong thâm tâm, cô đang nguyền rủa mười tám thế hệ tổ tiên của Dạ Diễm...
Lôi Liệt tính tình nóng nảy, thẳng thắn, và điều tương tự đã được thực hiện. Anh lo lắng đứng ngồi không yên, vừa ngồi một phút đồng hồ đã vội vã đi.
Kiều Tinh đứng trên giường, lặng lẽ dõi theo từng bước anh đi không rời. Bóng dáng anh đã khuất dần nhưng cô không thể không nhìn theo. Lam Thiên Vũ đập cô ta bằng một bàn chân cứng ngắc.
Kiều Tinh liền quay đầu lại cười tít mắt. "Lôi Liệt thực sự rất đẹp trai, không những thế anh còn rất tốt bụng nữa, giá như tớ có thể là bạn gái của anh ta nhỉ!"
"Cậu hãy thôi mơ mộng đi, tớ đang muốn đi vệ sinh đây này."
Ở trong phòng tắm, Kiều Tinh mở cuộn giấy mà Lôi Liệt để lại, hóa ra là một cờ hiệu với mấy từ
"Công dân tốt"!
Phần đề chữ ở trên có ghi "Tập đoàn Thiên Lăng". Thấy dòng chữ Kiều Tinh bị sốc toàn tập. Đào Đào đã nói về việc Tập đoàn Thiên Lăng tuyệt vời như thế nào, và cô ta nói rằng Dạ Diễm là vị vua kim cương hàng đầu thế giới được chọn bởi Tuần báo Tài chính Hoa Kỳ ... ...
Thiên Vũ không thèm để tâm đến, đôi mắt cô bây giờ chỉ lóe lên sự tức giận, cô nghĩ, những con thú dù có gắn kim cương thì cũng là những con thú mà thôi. Khi nghĩ về chuyện đêm qua, cô cảm thấy bực bội trong lòng, nếu cô có cơ hội để cô gặp lại anh. Cô nhất định phải cho anh ta biết tay!
Kiều Tinh bắt đầu đi dò hỏi xem kẻ dâm loạn bạn cô là ai. Bởi vì Thiên Vũ không đề cập đến nửa lời và đôi mắt của cô nhìn Kiều Tinh như thể muốn giết cô ấy nên Kiều Tinh không dám hỏi.
Lam Thiên Vũ thẫn thờ nhìn vào cánh cửa, lúc này tâm trạng cô khá tệ. Cô hy vọng Tiêu Kỳ có thể ở bên cạnh cô. Ngay cả khi có chuyện gì xảy ra vào đêm hôm qua, anh nên đến gặp cô ngay bây giờ. .
Anh ta đang làm cái quái gì thế chứ? Bình thường anh rất tốt với cô, bây giờ vào thời điểm quan trọng như thế này, anh lại không có mặt, điều này thực sự quá khác thường.
Tục ngữ có câu: "Hoạn nạn gặp chân tình." Nhưng lần này anh đã làm cho cô quá thất vọng rồi.
**
Phòng tổng thống của khách sạn hổ phách, bản giao hưởng nguyên bản vang vọng ở mọi góc phòng.
Trên chiếc giường có đầy đủ tiện nghi sang trọng, Tiêu Kỳ và Bạch Lộ đang say đắm. Làn da xám phát ra ánh sáng quyến rũ dưới ánh đèn. Mái tóc trước trán cô rủ xuống, che khuất một phần tầm nhìn. Trong tầm nhìn mờ ảo, Bạch Lộ như hóa thành Lam Thiên Vũ từ lúc nào ...
Lúc này, điện thoại di động Tiêu Kỳ reo lên, đây là nhạc chuông được thiết lập đặc biệt dành riêng cho Lam Thiên Vũ. Anh dừng lại và sững sờ.
Tiêu Kỳ không thể cưỡng lại ngọn lửa đam mê này, nhưng đôi mắt anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động cứ nhấp nháy trên ghế sofa.
Chiếc Iphone của anh vẫn còn rung, ID của người gọi là "em bé", đó là biệt danh mà Tiêu Kỳ dành riêng cho Thiên Vũ, bây giờ em bé của anh vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần, với một viên đạn trên vai.
Giờ cô đang nằm trên giường, nhìn ra cửa, mong anh gặp cô, nhưng anh thì lại ở với một người phụ nữ khác ...
Anh cảm thấy có lỗi với lòng mình, nhưng anh ta không thể chống lại sự tàn khốc của tình hình hiện tại. Vào thời điểm quan trọng này, nếu Bạch Lộ không giúp anh, anh thực sự muốn thua cuộc.
Công ty của anh đang gặp phải một vấn đề vì vậy Tiêu Kỳ cần sư giúp đỡ của ai đó.