"Có lẽ vậy..." Tiêu Hàn không biết nên nói thế nào, anh ta từ trước đến nay đều không hiểu cách an ủi người khác.
"Nếu quả thật có quỷ..." Tiêu Cẩm Bằng ngẩng đầu nhìn chung quanh, tỉ mỉ quan sát, "Tiêu Kỳ hiện tại có phải đang ở đây nhìn chúng ta không?"
Tiêu Hàn thuận theo ánh mắt của ông ấy nhìn sang: " Anh ấy nhìn thấy chúng ta bình tĩnh nói chuyện với nhau như vậy, hẳn là sẽ cảm thấy vui mừng, con người biến thành quỷ thì sẽ không có oán khí, mọi thứ đều nhìn thấu..."
"Làm sao lại không có oán khí?" Giọng của Tiêu Cẩm Bằng nghẹn ngào, "Nó sẽ oán ta, oán ta không giáo dục nó thật tốt, dẫn dắt nó, để nó đi nhầm đường."
"Không." Tiêu Hàn áy náy nói, "Anh ấy muốn oán, cũng là oán con. Là con từng bước ép anh ấy vào con đường cùng..."
"Ai... Không nói nữa." Tiêu Cẩm Bằng không có sức nâng tay lên, ngắt lời của Tiêu Hàn ——