"Thiên Vũ!" Tiếng của Tiêu Hàn truyền đến, Lam Thiên Vũ quay đầu, anh ta vô cùng lo lắng chạy đến, "Tình hình thế nào rồi? Tiêu Kỳ... Chết thật rồi sao?"
"Haiz, đã đưa vào phòng nghiệm thi. " Lam Thiên Vũ thương cảm thở dài, "Chu Mẫn khóc đến bất tỉnh, anh đi thăm Tiêu Cẩm Bằng một chút đi, thật đáng thương."
Tiêu Hàn không nói gì, quay đầu nhìn về hướng phòng nghiệm thi, nhưng lại không cất bước, nghĩ đến trước kia cùng Tiêu Kỳ đấu qua đấu lại, hết lần này đến lần khác chà đạp tự tôn của Tiêu Kỳ dưới chân mình, hiện tại anh ta rốt cuộc đã đi rồi, nhưng trong lòng Tiêu Hàn cũng không vui vẻ gì.
Có đôi khi ngọn lửa đố kỵ không chỉ làm tổn thương kẻ địch mà còn làm tổn thương chính mình.
"Anh đừng có gánh nặng trong lòng, chuyện này chẳng liên quan gì đến anh đâu." Lam Thiên Vũ an ủi, "Đúng rồi, Tần Vi Nhi tại sao muốn đi Pháp? Anh có biết không?"