Nhìn thấy lá thư này, cảm xúc trong lòng Tần Hi Á trăm mối ngổn ngang, phức tạp khó tả, cô có thể hiểu được tâm trạng của Tần Vi Nhi, cũng tán thành cô ấy đến một nơi xa lạ yên tĩnh một thời gian.
Thế nhưng Tần Hi Á rất lo lắng cho Tần Vi Nhi, sức khỏe của cô ấy vẫn đang suy yếu như vậy, chỉ đi một mình cũng không biết có gặp phải nguy hiểm gì hay không.
"Hi Á, đừng lo lắng, chị của em không có việc gì đâu." Tiêu Hàn ôm Tần Hi Á, đau lòng nói, "Người có đôi khi đi lầm đường, dừng lại tìm kiếm phương hướng, mới có thể trở về con đường chính. Cho cô ấy một chút thời gian đi."
"Ừm." Tần Hi Á thở dài một hơi, "Anh không phải muốn đến cục cảnh sát làm việc sao? Mau đi đi."
"Đúng rồi, anh phải đi." Tiêu Hàn hôn lên trán của Tần Hi Á, "Chớ suy nghĩ lung tung, anh sẽ về nhanh thôi."
"Em biết mà."
...