Tần Hi Á đứng dậy đi về hướng phòng của Tần Vi Nhi, Tiêu Hàn cũng vội vàng đi về hướng thang máy.
"Cốc cốc!" Tần Hi Á gõ cửa, "Chị ơi, chị vẫn ổn chứ? Đang ngủ sao?"
Bên trong không có bất kỳ tiếng trả lời nào, Tần Hi Á lại gõ cửa một lần nữa: "Chị ơi!"
Vẫn không có tiếng động, Tần Hi Á nghĩ nghĩ, có lẽ Tần Vi Nhi đang ngủ, từ sau khi cô ấy sinh non thì sức khỏe rất suy yếu, vẫn luôn nằm trên giường nghỉ ngơi, có lẽ hiện tại đã ngủ cho nên mới không trả lời cô ta.
Nghĩ tới đây, Tần Hi Á xoay người chuẩn bị trở về phòng điều trị chuyên sâu...
Mà lúc này thang máy mở ra, Tiêu Hàn chuẩn bị đi vào lại phát hiện trong thang máy có một sợi ruy băng màu vàng kim, sợi ruy băng kia là buộc tóc mà Tần Vi Nhi dùng, anh ta nhíu mày suy nghĩ, vội vàng trở về phòng điều trị chuyên sâu: "Hi Á, em có nhìn thấy chị của em không?"
"Em đã gõ cửa nhưng không có ai trả lời, sao thế?" Tần Hi Á hỏi.