"Hóa ra là vậy!!" Tiêu Kỳ càng thêm kích động: "Khó trách ông ta luôn che chở cho Tiêu Hàn, thì ra là ông ta tính toán như vậy!!!"
"Nếu như anh còn tiếp tục bao che cho Ôn Hải, anh sẽ phải gánh hết mọi tội lỗi, đến lúc đó thì thật sự xong đời, nửa đời sau anh sẽ phải sống trong tù." Lam Thiên Vũ lập tức nói: "Chỉ cần anh nói ra, có thể giảm đi rất nhiều tội."
"Thật vậy sao?" Tiêu Kỳ đã hơi dao động, anh ta chịu đựng đủ rồi, không muốn tiếp tục chịu dày vò như vậy nữa, anh ta muốn bắt đầu lại...
"Tất nhiên là thật, không tin anh có thể hỏi luật sư thử." Lam Thiên Vũ vội vàng nói: "Tiêu Kỳ, chỉ cần bây giờ anh tự thú, đồng thời khai ra tội của Ôn hải thì mọi thứ vẫn còn kịp."
"Đúng vậy, con trai, những chuyện đó đều là người khác sai khiến con, con mau nói đi, đừng ngốc như vậy, gánh tội thay người khác." Chu Mẫn cũng khuyên nhủ.