"Đúng vậy, đều tại tôi sai, là lỗi của tôi..." Chu Mẫn tự tát mình vài cái thật mạnh: "Là tôi hại con của mình, tại tôi..."
"Đừng, mẹ--" Tiêu Kỳ vội vàng la lớn.
Giây phút này anh ta đã nhận mình là Tiêu Kỳ, ban nãy vẫn lảng tránh chuyện này, bây giờ anh ta không còn cách nào trốn tránh.
Lam Thiên Vũ nhìn thoáng qua cameras, cảnh này nhất định sẽ được ghi lại trong hồ sơ, có thể mang lên tòa đối chất.
"Đừng như vậy, chuyện này không liên quan đến mẹ, là tự bản thân con không có tiền đồ..." Tiêu Kỳ hối hận cúi đầu: "Từ nhỏ đến lớn con vẫn không thể so với Tiêu Hàn, chuyện gì cũng thua nó, con đã làm mẹ phải thất vọng!"
"Sao con phải so với nó?" Tiêu Cẩm Bằng đau lòng nói: "Cho dù con chỉ là một kẻ làm thuê, con vẫn là con trai của Tiêu Cẩm Bằng này, bất kỳ ai cũng không thay thế được con."