"Tiêu Kỳ đâu? Sao đợi lâu vậy mà vẫn chưa ra?"
Chu Mẫn nhìn xung quanh, mấy phạm nhân đang ngồi nói chuyện với người nhà, có một phạm nhân trẻ tuổi đẹp trai vừa mới tới, nhưng mà bà ta vẫn không thấy con trai của mình, đảo mắt nhìn qua những phạm nhân rồi trông mong nhìn ra cửa.
"Chắc phải chờ thêm chút nữa!"
Tiêu Cẩm Bằng cũng nhìn chằm chằm ra cửa, thật ra bọn họ chỉ chờ mới ba bốn phút thì đã đứng ngồi không yên, ba bốn phút này đối với họ dài như cả thế kỷ vậy.
Lam Thiên Vũ và Lôi Liệt liếc nhìn nhau.
"Haizzz..." Lôi Liệt lắc đầu thở dài.
Trong lòng Lam Thiên Vũ không khỏi có chút chua xót, gặp lại mà như không biết nhau, Tiêu Kỳ đã đứng trước mặt bọn họ, bọn họ lại không nhận ra. Không biết lúc này trong lòng Tiêu Kỳ cảm thấy thế nào, vì quyền lợi, vì trả thù, anh ta đã biến bản thân mình thành một người xa lạ, hiện giờ đến cha mẹ ruột cũng không nhận ra anh ta...
Trong lòng anh ta có một chút hối hận nào không?