"Một mình tôi chắc chắn là không đủ sức." Lam Thiên Vũ quay đầu nhìn chú ấy, sâu xa nói: "Bá Kiêu, bọn cháu cần chú giúp đỡ!"
Bá Kiêu ngẩn người, hốt hoảng nói: "Tôi, tôi có thể giúp gì cho cháu? Tôi không thể làm gì cả."
"Chú có thể." Lam Thiên Vũ chăm nhìn chú ấy chăm chú: "Chỉ cần chú đồng ý."
"Tôi..."
"Nhất định chú Bá Kiêu sẽ đồng ý." Lôi Liệt nói thêm vào: "Chú ấy trung thành và tận tâm với nhà họ Dạ như vậy, luôn suy nghĩ vì an nguy của nhà họ Dạ, hiện giờ cậu chủ nhà họ Dạ gặp nạn, sao chú ấy có thể không giúp đỡ được."
"Đúng vậy, ông nội cũng còn đang nghe đó." Lam Thiên Vũ mỉm cười: "Bá Kiêu, chú đồng ý giúp bọn cháu chứ?"
Ánh mắt Bá Kiêu chợt lóe sáng lên, chú ấy biết Lam Thiên Vũ không hề biết chuyện gì, chú ấy thở dài, nặng nề nói: "Các cháu muốn tôi giúp thế nào?"
"Chú không cần phải làm gì cả, chỉ cần nói cho bọn cháu biết một số chuyện là được."