"Chị, nhìn chị thật yếu ớt, em dìu chị về phòng nghỉ ngơi trước." Tần Hi Á đỡ Tần Hi Nhi quay lại phòng bệnh, an ủi: "Chị đừng suy nghĩ lung tung, nghỉ ngơi thật tốt, bồi bổ cơ thể, em và Tiêu Hàn đi thăm cha trước, lát nữa lại đến thăm chị."
"Được." Tần Hi Nhi gật đầu, nhìn theo Tần Hi Á rời đi, không kiềm được lại chảy nước mắt, con người chính là như vậy, chưa đến tường Nam thì không chịu quay đầu, trước đây lúc cô ta làm sai chuyện, cứ như đầu óc bị choáng váng, một mực mê muội nghe theo sự xúi giục của Hàn Tú Thành, nếu không phải chính miệng anh ta nói ra những lời tàn nhẫn kia, sợ là đến giờ cô ta vẫn chưa biết hối cải...
Tuy là những người khác đều bao dung cho cô ta, nói rằng biết sai có thể sửa, nhưng cô ta lại không thể nào tha thứ cho chính mình.
Nếu như cái chết của mẹ có liên quan đến Hàn Tú Thành, cô ta lại càng hận bản thân hơn, bây giờ cô ta rất sợ phải đối mặt với sự thật này...
**