"Không đồng ý!" Lam Thiên Vũ trả lời không hề do dự, "Con không cần kiểu chịu trách nhiệm ấy, chuyện của con, tự con chịu trách nhiệm."
"Vậy đứa bé này, con định làm thế nào đây?" Lãnh Nhược Băng cau mày nhìn cô.
Lam Thiên Vũ khẽ mím môi, không biết phải trả lời như thế nào, nhà cô xảy ra chuyện từ khi cô còn nhỏ, cho nên Lam Thiên Vũ cực kỳ có khát vọng về tình thân, khi Lãnh Nhược Băng bỏ đi, cô vô cùng căm hận loại cha mẹ không có trách nhiệm như vậy, mặc dù ngoài miệng cô nói đã tha thứ cho bà, nhưng thực ra trong lòng vẫn không thể quên được chuyện cũ.
"Con nghĩ cho kỹ một chút đi." Lãnh Nhược Băng thở dài một cái rồi định ra ngoài.
"Mẹ yên tâm đi, con sẽ không cướp người với Trầm Ngưng Nhã đâu." Lam Thiên Vũ nói.