"Cô có ý gì?" Hàn Tú Thành lập tức hoảng hồn, hoảng sợ nhìn Tần Hi Nhi: "Đừng có mà nói lung tung..."
"Chính bản thân tôi là một nhân chứng, những chuyện trước đây anh xúi giục tôi thì điện thoại của tôi đều ghi âm lại."
Tần Hi Nhi giơ điện thoại lên, đau đớn nhìn anh ta--
"Thật ra lúc mẹ tôi xảy ra chuyện, tôi cũng hơi dao động, trước đây chúng ta đã bàn bạc rồi, chỉ là khiến cho Tiêu Hàn và Hi Á tách ra, nhưng mà tôi nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được, tại sao anh lại đặt một con dao lên giường, làm cho mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy, dù cho người chết không phải là mẹ tôi mà là những người khác, thì đó cũng không phải điều mà tôi mong muốn."
"Tôi không hiểu cô đang nói gì." Hàn Tú Thành không hề phủ định chuyện này, giống như anh ta thật sự không biết chuyện này vậy.