Cảnh sát trưởng Halley cười lạnh một tiếng, không nói gì mà nhìn Lôi Liệt.
Lôi Liệt chỉ vào chiếc đèn bàn trên mép giường của Tần Hi Nhi: "Trước khi anh vào phòng, tôi đã đặt máy nghe lén rồi, lời ban nãy anh nói với cô chủ Tần bọn tôi đã nghe thấy hết rồi. Hiện giờ chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ việc tổng giám đốc Tần bị thương, còn nghi ngờ anh uy hiếp người khác, nghi ngờ anh đứng sau sắp xếp vụ án đẩy giám đốc Dạ vào tù, ba tội này cộng lại cũng đủ để nửa đời này anh sống trong tù rồi."
"Mày..." Hàn Tú Thành ngạc nhiên hoảng sợ mở to hai mắt, quay đầu nhìn Tần Hi Nhi.
Tần Hi Nhi xót xa nhìn anh ta, nước mắt không ngừng chảy xuống: "Anh không cần nhìn tôi, tôi vốn không biết là có máy nghe lén, nhưng tôi biết nếu một người đã làm việc xấu thì sẽ không chạy thoát đâu. Tôi cũng vậy!"
"Không, không phải như vậy..."