"Ha!" Lam Thiên Vũ bật cười, đột nhiên cô có một loại ảo giác rất nực cười, bọn họ là một cặp đôi tình cảm sâu đậm, trong tình huống nguy hiểm, hắn liều mình bảo vệ cô rồi bị thương nặng, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc nhưng vẫn lo lắng cho sự an nguy của cô, không ngừng giục cô chạy đi, còn cô thì lại bất chấp nguy hiểm tính mạng mà cứu hắn, không chịu buông tay…
Đúng là cảm động, chẳng qua bọn họ lại chẳng phải tình nhân gì cho cam, mà lại là kẻ thù không đội trời chung.
Cô biết, sau này nhất định cô sẽ hối hận vì đã cứu hắn, nhưng lại vẫn như ma xui quỷ khiến như lần trước cản một phát súng cho hắn, kết quả chẳng những không được báo đáp, mà còn bị hắn sỉ nhục.
Cô thật sự nên bỏ lại Dạ Diễm cả lại đây tự sinh tự diệt, nhưng cô lại là kẻ hèn hạ, kể cả đứng trước kẻ thù cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Không biết lần này cứu hắn xong, cô lại gặp phải báo ứng gì nữa đây!
Lam Thiên Vũ không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa…