Tần Tường trợn mắt há miệng nhìn anh ta, không tin vào lỗ tai mình, không nghĩ tới sự thật lại là vậy, Dạ Diễm căn bản không phải hung thủ hại chết vợ ông.
Hung thủ thật sự là tên cầm thú Hàn Tú Thành này, còn có tên đao phủ Yamamoto kia. . .
Thì ra Hi Á nói đúng, con bé đã sớm nói chuyện kia không đơn giản, nhắc ông cẩn thận đề phòng Hàn Tú Thành, mà ông, lại xem nhẹ cơ hội tìm ra chân tướng.
"Hiện tại ông có hối hận cũng không kịp nữa rồi." Hàn Tú Thành lạnh lùng cười. "Muốn trách cũng chỉ có thể trách một nhà các ông quá ngu dốt, tin nhầm người. Còn có con gái ông thật ngu ngốc dại dột, dễ dàng bị người ta lợi dụng. Tôi vốn không hề có chút tình cảm nào với Tần Vi Nhi, nếu không phải vì tài sản nhà họ Tần, tôi sẽ chịu ở bên một người mắc bệnh công chúa như cô ta chắc? Cô ta nghĩ mình là ai???"
"Mày. . .Súc sinh này!!!" Tần Tường kích động rống giận, dùng sức đẩy Hàn Tú Thành, muốn chạy trốn.