"Mẹ tôi là công chúa, trải qua một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, ở ngoài quen được cha tôi, sau đó sinh ra tôi. Cha tôi là một người dân bình thường, một mình nuôi tôi lớn lên, về sau thì bệnh nặng qua đời. Bảy năm sau đó mẹ tôi mới nói chuyện của tôi với bà ngoại, sau đó thì bà ngoại tự mình tới đón tôi về."
Vì thân phận của tôi khi đó còn bí mật, nên bà ngoại không muốn gây lên dư luận, chỉ phong tôi làm bá tước, không để tôi khôi phục lại thân phận vương tử, đồng thời nói với bên ngoài tôi là cháu ngoại của bà ấy.
Nhưng bà rất tốt với tôi, cả Anh quốc không ai là không tôn kính tôi, kể cả Ôn Hải ở nước ngoài cũng phải nể tôi ba phần. Thật ra những người sáng suốt đều sẽ biết thân phận thật của tôi, chỉ là mọi người ngầm hiểu với nhau nên không ai nói ra mà thôi."
"Ra là vậy!" Lam Thiên Vũ như bừng tỉnh: "Khó trách bộ trưởng Ôn cũng nể mặt anh như vậy, trước đó tôi hẹn gặp ông ấy, ngay cả cửa thư ký cũng chưa qua được nữa là."