Hai mắt Lam Thiên Vũ tỏa sáng, lập tức nghe điện thoại: "Bá tước Louis?"
"Cô Lam, thật ngại quá, lại quấy rầy cô giờ này." Bá tước Louis ngại ngùng nói. "Tôi chỉ muốn xác định lại đây có phải số cô Lam không thôi... đúng là hơi đường đột, tự tiện bỏ công sức đi tìm số cô."
"Thật sự khi anh đưa danh thiếp cho tôi thì tôi nên để lại số điện thoại cho anh mới đúng nhưng lúc ấy tôi lại quên, là tôi không có ý tứ." Giọng nói Lam Thiên Vũ mềm mại như nước.
"Không sao không sao, giờ có là được rồi." Bá tước Louis mừng rỡ. "Tôi còn tưởng cô sẽ giận nữa chứ."
"Sao lại thế được!" Lam Thiên Vũ cười cười. "Aizz, hôm nay đúng là đen đủi, lúc về xe tôi gặp vấn đề, giờ vẫn ở gần Kỷ Hoàng Thành chưa về được."
'Thật sao? Vừa hay tôi vẫn ở Kỷ Hoàng Thành, để tôi tới đón cô." Bá tước Louis mừng rỡ.
"Được, vừa vặn tôi cũng có việc muốn nhờ anh giúp." Lam Thiên Vũ thừa cơ dụ dỗ: "Chỉ là không biết anh có sẵn lòng không."