Lời của Dạ Diễm vừa lãnh khốc lại tàn nhẫn, chẳng khác nào một thứ vũ khí sắc nhọn đâm thẳng vào tim Lam Thiên Vũ.
Lam Thiên Vũ cảm thấy cực kỳ nhục nhã, trong mắt cô nổi tơ máu, đỏ tới mức như thể cô sắp khóc ra máu vậy, cô cứ dùng ánh mắt đó mà nhìn Dạ Diễm, nhưng lại không lên tiếng.
Dạ Diễm bị cô nhìn chằm chằm như vậy, không khỏi khó chịu, hắn cau mày: "Cô không cần phải nhìn tôi như vậy, đêm hôm đó là tự cô nguyện, không thể trách tôi được."
Dạ Diễm dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Cô nên cảm ơn tôi mới phải, là tôi giúp cô nhìn rõ bộ mặt thật của Tiêu Kỳ, nếu cô thật sự kết hôn cùng hắn thì sẽ phải hối hận cả đời đấy."
"Ha!" Lam Thiên Vũ cười nhạo, như thể cô vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời vậy,
"Dạ Diễm, anh đã từng yêu ai chưa?"
Dạ Diễm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.