Bá tước Louis đi tới trước mặt Lam Thiên Vũ, chân thành nói: "Vừa rồi tôi nghe được chút tin đồn không tốt liên quan tới em nhưng tôi tin em là cô gái tốt; có thể tối nay tôi hơi mạo muội nhưng xin em tin tôi không hề có ác ý, tôi chỉ muốn kết bạn với em thôi!"
Nghe được lời này, trong lòng Lam Thiên Vũ hơi xúc động, đã lâu không có ai tin cô như vậy. Bá tước Louis với cô chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ mới nói chuyện vài câu mà anh ta lại tình nguyện tin cô.
Điều này khiến cô rất vui.
"Cảm ơn anh!" Lam Thiên Vũ mười phần cảm kích.
"Tôi thấy sự u buồn trong mắt em, mặc kệ quá khứ xảy ra chuyện gì, thì giờ cũng đã qua rồi." Bá tước Louis mỉm cười nhìn cô. "Đôi mắt em rất tĩnh lặng, tôi tin em có một trái tim thuần khiết."
"Anh làm tôi xấu hổ quá!" Lam Thiên Vũ cảm thấy hơi mất tự nhiên. Vốn cô tới đây đêm nay cũng không có mục đích tốt đẹp gì, tiếp xúc với anh cũng mong kiếm chút lợi ích nhưng không ngờ người trước mắt này lại tình nguyện tin cô.