Một lát sau, bác sĩ và y tá từ trong phòng bệnh đi ra. Các bác sĩ vô cùng lo lắng đẩy ông cụ Dạ ra ngoài.
"Ông của tôi thế nào rồi?" Lam Thiên Vũ trong lòng gấp như lửa đốt hỏi.
"Ông cụ Dạ bị tắc nghẽn cơ tim. Tình hình vô cùng nguy hiểm. Chúng tôi nhất định phải lập tức cấp cứu cho ông ấy." Bác sĩ đẩy ông cụ Dạ đi về phía phòng cấp cứu.
Triệu Quân, Bá Kiêu, Lam Thiên Vũ còn có vệ sĩ của họ Dạ tất cả mọi người đều vội vàng theo sau. Tiểu Thiên Dực nhìn thấy dáng vẻ của ông cố thoi thóp nằm trên giường bệnh, gần như bị hù dọa, bỗng nhiên "Oa" một tiếng khóc lớn.
Lam Thiên Vũ liền vội bế Thiên Dực lên, an ủi nói: "Thiên Dực không khóc, không khóc nào, ông cố không sao đâu con."
"Ông cố...." Giọng trẻ con non nớt của Tiểu Thiên Dực gọi ông, đôi mắt màu hổ phách nhìn ông cụ Dạ không chớp mắt.
"Mau nói với ông cố, ông ơi nhanh khỏe, chúng cháu đều cần ông." Lam Thiên Vũ nghẹn ngào dụ cậu bé nói.
"Ông cố, mau mau... khỏe khỏe..."