"Không cần tiếp tục suy nghĩ lung tung." Tiêu Hàn thân thiết ôm Tần Hi Á, "Nếu đã quyết định theo anh về cảng thì chuyện quá khứ đều buông bỏ hết đi, sự thật một ngày nào đó sẽ được làm rõ, dù cho không có chúng ta, cũng sẽ có người vạch ra nó."
"Aiz. . . . . ." Tần Hi Á thở dài một hơi, "Anh nói đúng. Thật ra dù em có muốn điều tra, cũng chỉ là có lòng nhưng không có lực, hơn nữa hiện tại còn có đứa bé, con mới hơn một tháng đã hai lần bị kinh động, em không muốn con xảy ra chuyện gì không may nữa."
"Đúng vậy." Tiêu Hàn hôn trán cô, "Không nghĩ tiếp nữa, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi."
"Vâng."
******
Mấy ngày nay Lam Thiên Vũ thật sự rất mệt mỏi, từ bệnh viện về tới nhà đã là rạng sáng, tắm rửa xong lập tức đi ngủ.