"Anh không thương lượng với cô ấy một chút sao?" Lam Thiên Vũ kinh ngạc hỏi.
"Không cần thương lượng, cô ấy sẽ nhận." Tiêu Hàn tràn đầy tin tưởng nói, "Anh biết trong lòng cô ấy có anh, và trong lòng anh cũng có cô ấy."
"Vậy là tốt rồi." Lam Thiên Vũ vui mừng nở nụ cười, "Thời gian không còn sớm, em phải về đây, mấy ngày rồi Thiên Dực chưa gặp em, sợ thằng bé sẽ ồn ào náo loạn, ngày mai em không tiễn hai người được, hai người phải giữ gìn sức khỏe, nếu không có chuyện gì. . . . . ."
Dừng một chút, Lam Thiên Vũ thương cảm nói, "Chúng ta không nên liên lạc, đỡ phải thêm chuyện."
"À." Tiêu Hàn cười chua xót, "Đúng vậy, hai ngày nay em dành hết tâm sức trợ giúp anh, chính vì để nói những lời này phải không? Thấy anh và Hi Á hòa hợp như ban đầu, trong lòng em cũng kiên định hơn, sau đó khuyên anh về cảng, không nên xen vào chuyện của em nữa, về sau, em sẽ không bị làm phiền, nói đi nói lại, em vẫn vì bản thân, vì Dạ Diễm."