"Tôi muốn dẫn Hi Á đi cùng." Tiêu Hàn hất tay Tần Tường ra, vội nói với Tần Hi Á, "Hi Á, anh xin lỗi, anh biết giờ có nói gì em cũng không tin, nhưng anh biết sai rồi, tới giờ anh mới hiểu được lòng mình, thực ra anh sớm đã động lòng với em, là anh không phát hiện ra, anh muốn kết hôn với em, giữa lại đứa bé này, không phải là vì đối phó nhà họ Tần, mà là anh muốn chịu trách nhiệm với em, cho anh một cơ hội đi, Hi Á..."
"Ha..." Tần Hi Á nước mắt lưng tròng, nhìn anh ta đầy bi thương: "Giờ anh mới nói anh động lòng với tôi? Anh cũng buồn cười quá ha? Suốt quãng thời gian qua, tôi vì anh làm nhiều chuyện như vậy, khi đó anh không có tình cảm với tôi, giờ tôi thành như này, anh lại bảo anh động lòng? Anh cho rằng tôi vẫn ngu ngốc như trước đây mà tin tưởng anh lần nữa sao?"
"Hi Á..."