"Hi Á, em bình tĩnh một chút." Tiêu Hàn đau lòng ôm Tần Hi Á, đặt cô lên trên giường, luống cuống tay chân băng bó miệng vết thương cho cô.
"Aaaaaaaaaaa---" Tần Hi Á bứt tóc mình, đau đớn khóc thảm, tình trạng tinh thần của cô hoàn toàn không ổn, mất mẹ, mất đi người mình yêu nhất, cũng bị cha đẻ ép phá thai, cô sắp điên rồi.
"Đừng như vậy, Tần Hi Á, đừng như vậy. . . . . ." Tiêu Hàn ôm chặt Tần Hi Á, không ngừng hôn trán cô, nhìn dáng vẻ này của cô, trái tim anh ta như bị roi quất, đau đến chảy máu, anh ta thật hận bản thân, tất cả mọi chuyện đều do anh ta tạo ra, nếu không phải vì anh ta, Hi Á sẽ không phải chịu tổn thương như vậy.
"Con sao phải tự làm tổn thương chính mình như vậy???" Tần Tường nhìn dáng vẻ này của Tần Hi Á, vừa tức giận vừa đau lòng, ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, buồn bực rống lên ----