"Cháu đến thăm Hi Á." Lam Thiên Vũ nhẹ giọng nói.
"À!" Tần Tường cười lạnh trào phúng, "Cô hại Hi Á thành như vậy, cấu kết với Tiêu Hàn không ngừng làm tổn thương con bé, bây giờ mèo khóc chuột giả vờ từ bi, người phụ nữ như cô cũng thật giả dối quá."
"Cháu. . . . . ."
"Được rồi." Tần Tường căn bản không để cho Lam Thiên Vũ có cơ hội nói chuyện, "Tôi không muốn thấy cô, nhân lúc bây giờ tôi còn giữ hình tượng, nhanh đi đi."
"Xin lỗi, giám đốc Tần." Lam Thiên Vũ áy náy giải thích, "Cháu biết cháu làm tổn thương Hi Á rất nhiều, nhưng cháu không hề có ý đồ xấu. Cháu chỉ muốn thăm cô ấy. . . . . ."
"Không đi phải không?" Tần Tường trừng cô sắc bén, "Nếu không đi, tôi sẽ không khách sáo, đến lúc đó không được nói tôi không có hình tượng, đi bắt nạt phụ nữ."
"Giám đốc Tần. . . . . ."