Lam Thiên Vũ rời khỏi nhà giam, đôi mắt vẫn ửng đỏ.
Cô ngồi trên xen, nghĩ đến những thứ đau đớn mà Dạ Diễm phải chịu đựng trong ngục, tâm trạng vô cùng nặng nề, nếu như có thể thì cô thà tự mình thay anh chịu sự dày vò này.
Đáng tiếc là trên đời không có nếu như, Lam Thiên Vũ vẫn phải chấp nhận sự thật...
Khoảng nửa giờ, Triệu Quân cầm phần tài liệu viết tay của Dạ Diễm vội vàng đi từ đồn cảnh sát ra, tức giận nói: "Đám người thối tha này, lại còn muốn chụp lưu lại mọi thứ, tài liệu quan trọng như vậy lỡ mà bị tiết lộ ra ngoài thì phải làm sao bây giờ? Sau khi về tôi sẽ bảo luật sư Hàn khiếu nại họ."
"Anh đừng kích động." Lam Thiên Vũ thở dài nói: "Bây giờ Dạ Diễm nằm trong tay họ, chúng ta vẫn phải nhờ vả bọn họ, nếu như anh đắc tội với bọn họ, bọn họ âm thầm chĩa mũi nhọn vào Dạ Diễm thì phải làm sao?"
"Cô nói đúng." Triệu Quân xấu hổ gật đầu: "Tôi quá kích động rồi."