Một lúc lâu sau, Dạ Diễm và Lam Thiên Vũ vẫn lưu luyến không muốn tách nhau ra, Triệu Quân và mấy cảnh sát đều hơi xấu hổ.
"Em nhớ anh..." Lam Thiên Vũ vùi mặt mình vào lồng ngực của Dạ Diễm, không nhịn được cúi thấp đầu, thật sự không nhịn được. Bây giờ toàn bộ tinh thần và thể xác của cô đều được lấp đầy bằng một loại tình cảm nồng nàn, nhiều đến mức cô không có cách nào tự kiềm chế được. Trước đây bọn họ hợp hợp tan tan, yêu hận tình thù, vẫn luôn là anh yêu cô nhiều hơn một chút, mãi cho đến khi xảy ra chuyện lần này, cô mới biết hóa ra bản thân mình lại yêu anh đến vậy.
"Anh cũng vậy!" Bên môi Dạ Diễm nở một nụ cười dịu dàng, say đắm nhìn Lam Thiên Vũ: "Em gầy đi rồi, lại còn có mắt gấu trúc, nhất định là gần đây ngủ không được ngon rồi phải không!? Đừng lo lắng cho anh, anh không sao."