Lam Thiên Vũ quay đầu nhìn lại, Hàn Tú Thành ưu nhã đi tới, hai tay đút ở trong túi quần, nhìn cô chằm chằm: "Thật sự là con người không thể nhìn bề ngoài nhỉ, cô trông có vẻ là một cô gái nhỏ cần người khác che chở, không ngờ còn có một mặt thông minh mạnh mẽ như vậy. "
"Phụ nữ vì bảo vệ gia đình của mình mà chuyện gì cũng có thể làm." Lam Thiên Vũ hờ hững nói, "Có đôi khi tiềm lực là bị ép buộc mà thể hiện ra, con thỏ bị ép cũng sẽ cắn người mà, huống chi là con người?"
Hàn Tú Thành mỉm cười, có vài phần chân thành nói: "Tôi rất chờ mong nhìn thấy cô thể hiện càng nhiều tiềm lực ra ngoài hơn."
"Cám ơn, để chúng tôi rửa mắt chờ xem nhé." Lam Thiên Vũ nở nụ cười xinh đẹp với anh ta, quay người đi vào thang máy.
"Xin chờ một chút." Hàn Tú Thành dùng một tay đè lại cửa thang máy.
"Giám đốc Hàn còn có căn dặn gì sao?" Lam Thiên Vũ nhìn anh ta.