"Sớm biết thế này, khi đó tôi không nên bắt cô ấy." Hàn Tú Thành không vui nói, "Ông chủ, kỳ thật đứa bé kia cũng không có liên quan gì đến ông, ông cần gì phải. . ."
Hàn Tú Thành vẫn chưa nói xong đã dừng lại, bởi vì người kia đang dùng một ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào anh ta, "Tôi đã từng nói với cậu, không thể động vào Tiêu Hàn, đứa bé kia là con của Tiêu Hàn cho nên cậu cũng không thể động vào nó, cậu còn muốn tôi lặp lại một lần nữa hay sao?"
"Vâng, tôi không dám." Hàn Tú Thành vội vàng cúi đầu.
"Cậu không dám? Nếu cậu không dám thì hôm nay đã không bắt Tần Hi Á." Người kia hung tợn chỉ vào anh ta, "May mà cha vợ của cậu đột nhiên chạy tới, cậu mới không làm gì cô ta, nếu không cậu nhất định sẽ xuống tay với cô ta, tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất cậu đừng làm trái ý của tôi, nếu không tôi sẽ khiến cậu chết rất thảm đấy."
"Vâng ạ, ông chủ, tôi không dám làm trái ý của ông."