"Nói đúng. . . . . " Lãnh Nhược Băng nở nụ cười ngọt ngào, giờ phút này, cho dù trong lòng chứa bao thấp thỏm, cơ thể đau đớn khó chịu vô cùng, bà lại cảm thấy thật hạnh phúc.
Tuy rằng đã gần năm mươi, tóc bạc lốm đốm, bà ở trước mặt Thẩm Tang Hải vĩnh viễn vẫn là một người phụ nữ cần được yêu thương, hạnh phúc lớn nhất cuộc đời chính là gặp được tình yêu đích thực!
Bà và Thẩm Tang Hải, chính là như vậy.
Lãnh Nhược Băng hy vọng Lam Thiên Vũ cũng có thể tìm được tình yêu đích thực, dù tình yêu kia có phải đánh đổi bằng máu và nước mắt, không trải qua trăm nghìn đau khổ xoay chuyển, sao có thể biết cách trân trọng, dù trên mình đã đầy vết thương, chỉ cần có thể tu thành chính quả, bọn họ chết cũng không hối tiếc!!!
***
Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, Lam Thiên Vũ tỉnh giấc, mở to mắt, lập tức theo phản xạ rời giường, vào phòng tắm rửa mặt.