Tần Hi Á rùng mình, cô biết lúc này không thể ra đối chất với họ được, không có chứng cứ, rù cô có nói cũng chẳng ai tin.
Cô nhìn chiếc điện thoại đã tắt trên tay, hối hận vừa rồi không đủ lý trí nói chuyện với Tiêu Hàn.
"Ai?" Đột nhiên tiếng quát chói tai của Hàn Tú Thành truyền tới, anh ta phát hiện có người nghe lén.
Tần Hi Á giật mình, muốn chạy trốn nhưng đã không kịp, Hàn Tú Thành lao đến, đúng lúc này một thân ảnh khác nhanh chân đi đến, còn lên tiếng trước: "Là tôi!"
Tần Hi Á ngẩng đầu nhìn sang, là Ôn Hải, Ôn Hải liếc mắt nhìn cô ra một cái, ra hiệu cô đi mau.
Tần Hi Á nhanh chân thoát khỏi đây, khi Hàn Tú Thành đi tới, Ôn Hải đã chặn lại tầm mắt anh ta: "Tú Thành, bộ trưởng Tần phái người tìm cậu khắp nơi, khách khứa đều đã tới, người nhà phải đi đáp lễ khắp nơi, sao các cậu còn ở đây chưa đi?"
"Chúng tôi qua ngay." Hàn Tú Thành khách khí nói, "Cám ơn ngài Ôn!"