"Chờ chút!" Tần Hi Á bỗng gọi Lam Thiên Vũ lại.
"Có chuyện gì sao?" Lam Thiên Vũ quay đầu lại nhìn cô ta.
Tần Hi Á ôm trán, sợ hãi nói: "Tôi nhớ ra rồi, ngày mà mẹ tôi xảy ra chuyện, cô và Tiêu Hàn đều có gọi điện thoại, nói tôi phải đề phòng cẩn thận, lúc ấy chỉ có mình chị tôi tròng phòng bệnh, cha tôi chưa tới, một mình tôi trông giữ ngoài phòng phẫu thuật không dám đi đâu, anh Tú Thành có rót cho tôi một cốc nước, sau khi xuống tôi liền cảm thấy mơ hồ, sau đó ngủ thiếp đi..."
Nói đến đây Tần Hi Á lại cảm thấy rùng mình, "Chẳng lẽ chuyện mẹ tôi mất đúng là có ẩn tình? Đêm đó khi mẹ xảy ra chuyện tôi cũng có ở đó, sau đó đưa bà ấy tới bệnh viện, bác sĩ nói một dao kia chưa đâm tới nội tạng, không nguy hiểm tới tính mạng, sau đó mẹ tôi cũng có chuyển biến tốt, chúng tôi đều cho rằng bà không có việc gì nữa, nhưng, nhưng sau đó..."
Tần Hi Á không dám nói tiếp nữa, cả người bị kích động đến run rẩy.