Ông cụ Dạ bình tĩnh nói: "Bà Winnie vừa mất, xương cốt chưa lạnh, người nhà họ Tần lại đang cực kỳ đau buồn, sẽ không cho chúng ta xem thi thể đâu. Nếu chúng ta cứ khăng khăng tiếp tục, sẽ chỉ làm mọi việc căng thẳng hơn mà thôi."
"Không lẽ lại trơ mắt nhìn Dạ Diễm ngồi tù?" Tiêu Hàn cau mày: "Giết người cũng không phải là tội nhẹ đâu, dù có là ngộ sát, ít nhất cũng sẽ bị xử bảy tám năm, huống chi người nhà họ Tần sẽ không bỏ qua cho Dạ Diễm, nếu như họ tạo áp lực với cơ quan tư pháp, sợ là tội sẽ càng nặng thêm."
"Vậy không phải như ý cậu rồi à?" Ông cụ Dạ nhìn anh ấy chằm chằm: "Tình anh em giữa cậu và Dạ Diễm đã chấm dứt, vì Thiên Vũ mà hai đứa tranh giành đến máu chảy đầu rơi, thậm chí bây giờ còn liên quan đến mạng người, cuối cùng nó cũng ngã xuống, cậu nên cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ."
Tiêu Hàn ngẩn ra, hai mắt rũ xuống không nói.