"Cha, ông cụ Dạ, ông ấy..."
"Mày câm miệng cho tao..." Tần Tường cho Tần Hi Á một cái tát, ác liệt chỉ về phía cô cảnh cáo: "Từ giờ trở đi, nếu mày còn dám nói nửa câu giúp người ngoài, vậy cút khỏi nhà họ Tần cho tao !"
Nước mắt Tần Hi Á tràn ra, cơ thể không ngừng run rẩy, cắn môi không dám lên tiếng.
Tiêu Hàn bước tới ôm lấy cô, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Giám đốc Tần, việc đã đến bước này, ông tức giận cũng vô dụng. Ông cụ Dạ nói đúng, những bác sĩ này không chữa được thì có thể đổi nhóm khác. Nói không chừng sẽ có hiệu quả không thể tưởng tượng được, đừng vì tức giận mà bỏ lỡ đại sự."
Tần Tường nghe được lời này không khỏi có chút dao động.
Hàn Tú Thành thấy Tần Tường do dự, liền giả vờ phân tích: "Những người này toàn là bác sĩ giỏi nhất nước Mỹ, lại là thân tín của nhà họ Tần. Bắt đầu cũng là bọn họ chữa trị cho bác gái, tình trạng của bác gái ra sao bọn họ cũng là người hiểu rõ nhất, giờ lại tự tiện đổi người, rủi ro thực sự là quá lớn !"