"Đúng, những lời đó là anh nói." Tiêu Hàn hơi uể oải: "Lúc trước anh thấy thẹn với em không dám hi vọng xa vời với em, hơn nữa nhìn em tuyệt vọng sụp đổ như vậy anh rất đau lòng. Anh muốn giúp em nhưng lại sợ em không chấp nhận cho nên mới nói như vậy. Nhưng lâu như thế rồi anh phát hiện mình không cách nào quên được em..."
"Đủ rồi !" Lam Thiên Vũ tức giận ngắt lời Tiêu Hàn: "Tiêu Hàn, chúng ta thực sự không còn khả năng đâu. Em xin anh đừng nhắc lại chuyện này. Sở dĩ em còn quan tâm anh là vì em cho rằng anh đã hoàn toàn buông tay. Đồng thời anh cũng thật lòng với Hi Á. Nếu như em sớm biết anh còn ôm tâm tư đó thì em sẽ không để ý đến anh !"
Nghe được câu này, trái tim Tiêu Hàn lạnh buốt, tự cười giễu: "Sức mạnh của tình yêu đúng là vĩ đại ! Vì Dạ Diễm em đã thay đổi rất nhiều."