Thẩm Tang Hải liếc mắt ra hiệu với người hộ tá, cô ta vội vàng đi mở cửa phòng, Lam Thiên Vũ ở ngoài cửa nói: "Nấu cho tôi bát mì là được rồi."
Sau đó nhìn vào phòng, thân thiết hô: "Mẹ, chú Thẩm."
"Đến rồi à..." Thẩm Tang Hải nhìn Lam Thiên Vũ thật sâu, ông biết cô nhất định đã biết mọi chuyện, nếu không cũng sẽ không tới đây vào giờ này, chỉ là cô tới đây để an ủi Lãnh Nhược Băng, nên mới giả vờ như chưa biết gì mà thôi.
"Vâng!" Lam Thiên Vũ gật đầu cười tủm tỉm, nhìn thấy khuôn mặt đã tái nhợt của Lãnh Nhược Băng, trong lòng cô rất khó chịu, nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười: "Mẹ, dạo này con bận quá, lâu rồi chưa về thăm mẹ được, hôm nay con tới trường kiểm tra, mọi thứ đều rất thuận lợi."
"Vậy là tốt rồi." Lãnh Nhược Băng cười gật đầu, cố gắng khiến mình kiên cường hơn chút nữa: "Con xem con giờ này mới đến, mẹ vừa mới nằm, không chăm được con rồi."