Tiêu Hàn nghĩ đến Lam Thiên Vũ, nhớ tới biết bao nhiêu chuyện xưa giữa bọn họ, từ khi gặp nhau đến quen biết rồi yêu nhau, sau đó xa nhau, dằn vặt lẫn nhau, đến cắt đứt hoàn toàn, rồi lại thành bạn, bây giờ thì thành người xa lạ...
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh ta mới nhận ra rằng thì ra anh ta hoàn toàn không có tư cách để làm bạn với Lam Thiên Vũ, bởi vì trong lòng anh ta có cô, thấy cô và Dạ Diễm ở bên nhau, anh ta vẫn rất khó chịu.
Lúc cô gặp khó khăn, anh ta có thể tự lấy cho mình một cái cớ chính đáng, thản nhiên như bình thường bên cạnh bảo vệ cô, nhưng bây giờ cô và Dạ Diễm ở bên nhau vui vẻ hạnh phúc thì anh ta không còn lý do gì để ở cạnh cô nữa.
Anh ta chỉ có thể đứng từ xa, lẳng lặng dõi theo cô, không thể đến gần dù là nửa bước.
Không phải là sợ gây thêm phiền phức cho cô, không phải sợ Dạ Diễm ghen, mà là sợ không khống chế được chính bản thân mình, không kiềm lòng được..
"Là, cô chủ Lam sao?" Tần Hi Á thử thăm dò.