"Chắc chắn có cơ hội." Dạ Diễm khách khí đáp lại một câu rồi ôm Lam Thiên Vũ rời đi.
"Cô Lam..." Hàn Tú Thành đột nhiên gọi to, Dạ Diễm và Lam Thiên Vũ dừng bước quay đầu nhìn anh ta, Hàn Tú Thành cầm túi xách ở trên ghế đưa cho Lam Thiên Vũ, "Cô quên điện thoại rồi."
"À." Lam Thiên Vũ bừng tỉnh, vội vàng nhận lấy túi xách, "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo." Hàn Tú Thành tươi cười nhìn cô, "Mắt của cô thật giống mắt của một người bạn của tôi."
"Ách..." Lam Thiên Vũ giật mình bối rối nói, "Vậy sao?"
"Người Hàn Quốc đều thích dùng cách rẻ tiền này để tán tỉnh phụ nữ sao?" Dạ Diễm trợn mắt nhìn Hàn Tú Thành.
Nụ cười trên môi Hàn Tú Thành chợt cứng đờ, vội vàng giải thích: "Giám đốc Dạ, anh hiểu nhầm rồi, tôi chỉ..."
"Tú Thành chỉ muốn nhắc nhở cô Lam đây một chút." Tần Vi Nhi ngắt lời Hàn Tú Thành, hàm ý sâu xa nói, "Không phải người đàn ông nào cũng có con mắt giống anh, đi yêu một cô gái như cô Lam đây."