Buổi chiều, Lam Thiên Vũ ở trường nhưng vẫn nhớ mãi chuyện kia, luôn cảm thấy khó hiểu, trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an.
Sau khi tan học, Lam Thiên Vũ vừa ra tới cổng đã thấy xe của Dạ Diễm dừng ở ven đường, không khỏi vui mừng chạy tới.
Dạ Diễm đeo kính râm, đang ngồi trong xe ấn điện thoại, thấy cô tới lập tức nở nụ cười ấm áp, đưa tay mở cửa xe.
Lam Thiên Vũ lên xe, anh cũng tắt máy, thuận thế bưng lấy mặt cô, hôn lên cánh môi đỏ mọng của cô một cái.
"Đừng vậy mà, bị các bạn nhìn thấy không tốt đâu." Lam Thiên Vũ ngượng ngùng cúi đầu.
"Ha ha!" Dạ Diễm cưng chiều nhìn cô, ngón tay vuốt đôi môi trước mặt, nhẹ nhàng nói: "Dẫn em đi ăn cơm!"
"Ừm." Lam Thiên Vũ gật đầu, cười ngọt ngào.
Chiếc Lamborghini xé gió lướt đi, Dạ Diễm một tay lái xe, một tay ôm Lam Thiên Vũ, trên môi nở nụ cười yếu ớt.
Lam Thiên Vũ còn đang suy nghĩ chuyện lúc sáng, tâm trạng có chút nặng nề.
Dạ Diễm ân cần hỏi: "Sao vậy, có tâm sự à?"