"Vậy cũng tốt." Lam Thiên Vũ ngọt ngào đáp ứng: "Rất lãng mạn, cũng không xa tiểu Thiên Dực lắm."
"Ha ha, em thích thì tốt." Dạ Diễm hưng phấn cười: "Sau này ngày cuối tuần chúng ta ra ngoài ở luôn đi, có thể yêu nhau thoải mái, tránh để thằng nhóc thối đó phá hỏng chuyện tốt."
"Đầu óc anh chỉ nghĩ được mấy chuyện này thôi sao?" Lam Thiên Vũ ngượng ngùng cắn môi.
"Ha ha, đây chính là chân lý của tình yêu, là chuyện nhân sinh hết sức bình thường." Dạ Diễm cười xấu xa, "Tối qua, em thoải mái chứ?"
"Đáng ghét, không thèm nói với anh nữa." Lam Thiên Vũ muốn tắt điện thoại.
"Buổi chiều nhớ đợi anh đó."
. . .
Tắt máy, sắc mặt Lam Thiên Vũ vẫn ửng hồng, nghĩ đến chuyện tối qua, trái tim cô lại nhộn nhạo tình cảm, có thể là cô suy nghĩ nhiều quá rồi, cứ trân trọng những gì đang có trước đi.
Giờ Dạ Diễm đối với cô rất tốt, cô cũng cảm thấy hạnh phúc, vậy là đủ rồi.