Khi Lam Thiên Vũ tỉnh lại, theo thói quen sờ soạng cái gối bên cạnh, không có gì, cô mở to mắt thấy bên cạnh không có ai, trong lòng hơi thất vọng, đột nhiên lại thấy tờ giấy, cầm lên xem, là hàng chữ mạnh mẽ của Dạ Diễm đập vào mắt, 'Chiều anh về, đợi anh!'
Câu nói ấm áp như ánh nắng mùa đông chiếu thẳng vào lòng Lam Thiên Vũ, cô cong môi mỉm cười hạnh phúc, đưa tờ giấy lên hôn một cái, sau đó cho vào trong kẹp kẹp lại, cô muốn cất giữ tất cả những thứ liên quan đến Dạ Diễm, bao gồm cả tờ giấy này.
Lam Thiên Vũ trở mình, đưa tay lên dụi mắt, cảm giác được có gì cọ cọ vào mắt, vừa mở mắt đã thấy trên tay mình vậy mà có thêm một chiếc nhẫn.
Cô ngẩn cả người, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia hồi lâu, đôi môi mỉm cười ấm áp.
Dạ Diễm chính là như vậy, yên lặng tạo cho cô những niềm vui, anh vẫn luôn mang theo nhẫn cưới của họ, chưa từng lấy xuống, có nghĩa anh vẫn có chấp nhất với đoạn tình cảm này.